Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

/

Chương 12: Chẳng Lẽ Nam Chính Là... Giang Tùy Châu?

Chương 12: Chẳng Lẽ Nam Chính Là... Giang Tùy Châu?

Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

13.609 chữ

17-02-2023

Trans by Mintwooo

Lúc đến Quan Hề ngồi xe của Giang Tùy Châu, công ty có việc nên anh phải về từ sớm. Vậy nên lúc về Quan Hề đành phải ngồi cùng xe với bố mẹ cô và Quan Oánh.

Tài xế lái xe, Quan Hưng Hào ngồi ở ghế phụ lái, để vợ và hai con gái cùng ngồi phía sau.

“Oánh Oánh, hôm nay con có thấy căng thẳng không?” Trên xe Ngụy Chiêu Mai bắt đầu hỏi chuyện.

Quan Hề nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đầu óc lơ đãng không ngừng đếm những chiếc xe chạy qua, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…

Quan Oánh lắc đầu: “Cả nhà đều rất hòa nhã ạ, ông bà ngoại bảo lần sau con đến bên đó chơi.”

Ngụy Chiêu Mai: “Ừ, về sau con phải đến đó nhiều hơn, mấy năm nay ông bà ngoại cứ nhắc đến con suốt.”

Hai ông bà nhà họ Ngụy biết rõ chuyện xảy ra năm đó, những năm này hai người vẫn luôn đau lòng con gái mình mất đi thân sinh cốt nhục.

Nhưng sau khi Ngụy Chiêu Mai nói ra câu này mới cảm thấy không thỏa đáng lắm, bởi vì trước giờ hai ông bà nhà họ Ngụy không thân thiết với Quan Hề lắm, bây giờ lại nói luôn nhắc đến Quan Oánh…

Quan Hưng Hào ngồi phía trước cũng cảm thấy nói như vậy hơi thiệt thòi cho Quan Hề, ông quay lại ra hiệu cho Ngụy Chiêu Mai.

Ngụy Chiêu Mai khẽ hắng giọng, nhìn Quan Hề hỏi: “Hề Hề, công ty dạo này thế nào rồi?”

Bà chợt nhớ ra, dạo này mình ít khi nói chuyện với cô.

Quan Hề đang đếm đến chiếc xe thứ sáu mươi chợt ngẩn người, ánh mắt khẽ sáng lên.

Cô quay lại nhìn Ngụy Chiêu Mai, ánh mắt không nén nổi hân hoan: “Con ạ? Rất tốt ạ, dạo gần đây có hợp tác một hạng mục phát triển khu du lịch trên núi ở Nam Sơn, vô cùng thuận lợi.”

Ngụy Chiêu Mai gật đầu: “Vậy dạo này con chăm về nhà chút, đừng ở ngoài nhiều.”

“Dạ.”

“Hai chị em các con tuổi tác không chênh lệch là bao, đáng lẽ phải có nhiều chuyện để nói chứ, các con phải bồi dưỡng cảm tình nhiều vào.”

Ánh mắt Quan Hề lướt qua Ngụy Chiêu Mai nhìn đến Quan Oánh đang ngồi cạnh bà, cô cười một lúc rồi rất hào sảng nói: “Dạ, được ạ.”

Ngụy Chiêu Mai: “Oánh Oánh, trước kia con cũng học qua về du lịch đúng không, sau này vừa hay con có thể đến chỗ công ty của Hề Hề học tập.”

Quan Oáng hơi căng thẳng: “Nhưng trước kia con chỉ học hướng dẫn viên du lịch, con không biết gì về mấy thứ khác.”

“Yên tâm đi, không khó đâu, nghe nhiều nhìn nhiều học hỏi nhiều.”

“Được.”

Ngụy Chiêu Mai lại nói: “Công ty nhiều việc cũng rất phức tạp, con phải học hỏi nhiều hơn, không cần vội, cứ bình tĩnh thôi.”

“Dạ.”

….

Trong xe Ngụy Chiêu Mai bắt đầu chỉ dạy cho Quan Oánh, Quan Hề tiếp tục nhìn ra cửa sổ đếm xe.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…

Ấy, đếm sai rồi.

***

Phòng của Quan Oánh ở đối diện với Quan Hề, sau khi về nhà số lần hai người gặp nhau tăng lên nhiều.

“Quan Hề.” Đang định mở cửa phòng thì có người gọi cô.

Quan Hề quay lại, hơi ngạc nhiên, dù sao ở trong nhà hầu như hai người đều thống nhất xem đối phương như không khí.

“Em thấy chị thế nào?” Quan Oánh đột nhiên hỏi.

Quan Hề hơi nhướng mày: “Sao lại hỏi như vậy?”

Quan Oánh cười, hơi ngượng ngùng: “Em là em gái chị, chị sợ em không thích chị.”

Quan Hề là người thích ăn cứng, đụng đến kiểu người mềm mại thế này cô lại không biết xuống tay ra sao. Ví như câu Quan Oánh vừa nói, cô không biết đáp lại như thế nào.

Sững sờ một lúc cô mới đáp: “Có gì mà phải lo.”

“Chị rất thích em, ừm, em trông rất xinh.”

Bản thân Quan Hề đã cao một mét sáu tám còn đi thêm giày cao gót, Quan Oánh chỉ cao mét sáu ba đứng trước cô quả nhiên hơi nhỏ nhắn chút.

Quan Hề rũ mắt nhìn cô, có cảm giác bản thân mình đang bắt nạt người ta.

“…Ồ.”

Quan Oánh: “Vậy nên chúng ta cùng sống hòa hợp nhé, có lẽ có nhiều thứ chị chưa biết cần em chỉ bảo chị, đến lúc đó mong em đừng thấy phiền.”

Quan Hề ôm cổ tay, hơi mất tự nhiên: “Nhưng chắc mẹ cũng nói với chị em chỉ là gà mờ mà thôi, hỏi em cũng không hỏi ra được gì đâu.”

“Vậy thì chị em ta cùng nhau học.” Quan Oánh nói, “Chị chỉ muốn nói vậy thôi, em về phòng đi.”

Quan Hề: “Ừm.”

Sau khi vào phòng, Quan Hề khóa cửa lại đến phòng thay đồ.

Phòng thay đồ trong phòng riêng của cô rất lớn, bên trong bày la liệt đồ, toàn là bảo bối cả. Tấy nhiên, hơn một nửa chỗ bảo bối này là tiền túi của Giang Tùy Châu đổ ra.

Quan Hề ném túi xuống, nằm xụi lơ trên sô pha mềm mại, vừa tháo giày cao gót vừa gọi điện cho Lãng Ninh Y.

Điện thoại vừa bắt máy liền truyền tới giọng nói uể oải của Lãng Ninh Y: “Sao thế em yêu?”

Quan Hề: “Cậu đang ở đâu thế?”

“Spa, đang đắp mặt nạ, có tới không.”

“Không cần, lần sau.” Quan Hề đáp, “Nói cho cậu một chuyện trọng đại, hôm nay Quan Oánh nói chuyện với mình rồi.”

Lãng Ninh Y: “Hả? Nói gì.”

“Chị ấy hỏi mình cảm thấy chị ấy là người thế nào, còn nói rất thích mình, cậu bảo có thần kỳ không cơ chứ.” Quan Hề nhìn dáng người trong gương, duỗi đôi chân dài ra, “Chị ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, mình cảm thấy phân nửa mình như đang mắng vào mặt người ta.”

Lãng Ninh Y: “Có phải cảm thấy người ta rất yếu ớt, không nỡ dùng mấy tuyệt chiêu kia của cậu hả.”

Quan Hề trợn trắng mắt: “Bà đoán đúng rồi ạ, tiểu nhân không có chỗ nào để xuống tay, cũng không có lý do để xuống tay. Bây giờ quả là thân phận mình bị uy hiếp thật, nhưng nghĩ kĩ lại người ta cũng đủ thảm rồi. Cậu nói xem chị ấy chọc phải ai mà từ nhỏ đã…”

“Mẹ nó Quan Hề, cậu đang đồng tình với người ta à? Người ta là phượng hoàng chân chính đấy.”

Quan Hề: “…”

“Ai, đương nhiên cậu cũng vậy. Cậu đó, ở đâu cũng là con chim phượng vẫy cánh trên chín tầng mây…”

“Câm miệng, đọc ít truyện cổ đại thôi.”

“Ồ… Thế mình nói đúng rồi phải không.” Lãng Ninh Y nói, “Chị ta rất thích cậu, nhưng nếu chỉ vì cậu là em ruột của người ta thì sao? Bố cậu vì cậu mà không nói cho chị ấy biết cậu được nhận nuôi. Vậy nếu một ngày nọ chị ấy biết cậu không phải em ruột mình sẽ có thái độ gì?”

Quan Hề không nói được gì.

Cô cũng đang nghĩ, Quan Oánh sẽ có thái độ gì? Sẽ còn nhẹ nhàng ấm áp nói rất thích cô nữa không?

“Tóm lại cậu tự quyết định đi.” Lãng Ninh Y nghĩ ngợi rồi lại bắt đầu tiêm nhiễm, “Hề Hề, theo như tình tiết trong ngôn tình, chắc chắn cô ấy sẽ được mọi người xung quanh yêu thích, bố mẹ này, anh chị em này, nam chính nữa này… ai cũng sẽ thích cô ấy, sau đó…”

“Cái gì? Nam chính? Nam chính ở đâu ra.”

Lãng Ninh Y: “Trong bộ truyện của các cậu nam chính có lẽ là… Giang Tùy Châu?”

Quan Hề: “…”

“Mềm mại yếu đuối mới dễ cuốn hút người khác, nam chính sẽ dần dần nhận ra nữ chính quá bi thương tội nghiệp, sẽ đồng cảm với cô ấy rồi yêu cô ấy. Còn nữ phụ kiêu căng độc ác chắc chắn bị đá bay đi…”

“Lãng! Ninh! Y!”

Lãng Ninh Y rùng mình hồi thần lại: “Hả? Mình đùa đấy! Chỉ là đùa vui thôi! Mình chỉ nói hầu hết các bộ truyện đều như vậy, không nói cậu…”

“Xéo! Tắt máy đây!”

***

Quan Hề ở nhà hai tuần liền, sau hai tuần này, Quan Oánh cùng cô đến công ty. Dần dần tin tức bát quái này cũng bị truyền ra.

Con gái lớn của Quan Hưng Hào chưa đến một tuổi đã qua đời bây giờ đã sống sót trở về.

Có một đoạn thời gian vòng bạn bè của Quan Hề nhiệt tình thảo luận về chuyện này, còn liên tục gửi tin nhắn hỏi thăm cô.

Quan Hề bị hỏi đến mức không phiền cũng bắt đầu thấy phiền, về sau có hỏi thế nào cũng không thèm trả lời nữa, mấy buổi tiệc tùng tụ tập gì đó cô cũng không thèm đi.

Đi làm rồi tan làm lại về nhà, đúng tiêu chuẩn con ngoan.

Hôm nay đúng vào cuối tuần, có thời gian Quan Hề liền đến Trung tâm Du lịch Cá sấu ở ngoại ô.

Từ nhỏ Quan Hề thích những thứ đặc biệt, người khác nuôi chó nuôi mèo, cô liền nuôi những động vật mà người thường không nuôi nổi như khổng tước, hổ Đông Bắc,… hay như mấy con cá sấu đằng kia.

Cô nhận nuôi ba chú cá sấu chủng loại hiếm, đây là lần thứ tư cô đến đây.

Lúc này cô đang đứng trên đài cao cách một khoảng khá xa, nhìn những con vật nuôi to lớn ở phía dưới chậm rãi bò tới bò lui.

“Gần đây Giang Giang không ăn uống được hả?”

Nhân viên công tác đứng cạnh gật đầu: “Bệnh vặt lần trước đã được trị khỏi rồi, tiểu thư yên tâm.”

“Hai con khác thì sao.”

“Tiểu Tùy với Châu Châu vẫn rất khỏe mạnh, đặc biệt là Châu Châu, rất háu ăn.”

Quan Hề cười vui vẻ: “Háu ăn là tốt, về sau nếu có chuyện gì cậu cứ liên hệ trực tiếp với trợ lý của tôi.”

Nhân viên công tác nhận lời, lại báo cáo cho Quan Hề những chuyện vụn vặt của mấy chú cá sấu dạo gần đây. Quan Hề nghe rất nghiêm túc, nghiêm túc như thể ở dưới kia là mấy đứa con ruột của cô vậy.

Đang nói nửa chừng chuông điện thoại bỗng vang lên, Quan Hề ra hiệu cho nhân viên kia ngừng lại, nghe điện thoại.

“Sao vậy.”

“Quan tiểu thư, trang phục bên Channel đã chuyển đến rồi, cô có ở nhà không? Bây giờ có tiện chuyển đến không ạ?” Đầu kia điện thoại là trợ lý Chu Hạo của Giang Tùy Châu.

Quan Hề nghe cậu ta nói mới nhớ tới món đồ phiên bản giới hạn lần trước Giang Tùy Châu nhắc đến: “À, cậu mang tới đi, tôi về nhà ngay đây.”

“Vâng.”

Quan Hề tắt điện thoại, nỗi phiền muộn mấy ngày nay cũng thuyên giảm hơn nửa.

Cô đứng lên: “Được rồi, hôm nay tạm vậy thôi. Tôi đi trước đây, lần sau lại đến.”

Người của công viên lập tức theo đuôi vị “kim chủ ba ba” này: “Để tôi tiễn tiểu thư.”

***

Hôm nay Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai có việc phải ra ngoài, trong nhà ngoài dì giúp việc ra cũng chỉ còn Quan Oánh.

Gần đây Quan Oánh vẫn đang tìm hiểu hạng mục khu du lịch Nam Sơn, lần đầu tiếp xúc hạng mục lớn thế này vẫn còn nhiều vấn đề, có rất nhiều thứ cần học hỏi, mà năng lực cô lại không đủ, chỉ có thể cân nhắc kỹ lưỡng.

Trong bàn trà ở phòng khách chất một đống tài liệu, cô đã xem cả ngày nay rồi.

“Lên trên tầng đi, đúng, cứ để trong phòng thay đồ của tiểu thư là được.”

Tiếng của dì giúp việc truyền tới.

Quan Oánh ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy hai cô gái mặc đồ công sở từ ngoài bước vào, trong tay các cô bê rất nhiều hộp đồ tinh xảo, quen đường quen nẻo bước lên tầng.

“Bình thường là Chu Hạo mang tới, sao hôm nay cậu lại tự tay mang tới vậy.” Dì Trân nói.

“Tiện đường thôi ạ, cháu đến đón Quan Hề.” Giọng một người đàn ông.

“Tôi vừa mới nhận được điện thoại của tiểu thư, cô ấy bảo mười phút nữa về đến nhà.”

“Đi đâu vậy ạ.”

“Bảo là đi xem con trai rồi, à, chính là mấy con cá sấu cô ấy nhận nuôi, tiểu thư bảo đó là con trai ruột của mình.”

Người đàn ông sững sờ, dường như bị nghẹn lời: “Được, cháu đứng đợi lát.”

“Mời cậu vào trong nhà ngồi.”

Giọng nói truyền đến ngày một gần, sau đó Quan Oánh thấy Giang Tùy Châu bước vào, khác với ngày hôm đó thấy anh, hôm nay anh không mặc vest, không còn cảm giác uy áp bức bách nữa.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài, bên trong là áo trắng cổ tròn và quần đen, đơn giản nhưng cũng rất tinh tế.

“Chào anh Giang.” Cô đứng dậy.

Giang Tùy Châu thấy cô cũng gật đầu chào: “Chào cô.”

Trong nhà không có ai khác, Quan Oánh có cảm giác hôm nay mình là chủ nhân của nhà này. Vậy nên cô bảo dì Trân đi pha trà, mời Giang Tùy Châu ngồi xuống sô pha.

Dì Trân pha trà xong lại quay về phòng bếp làm vài món bánh đơn giản, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người.

Sau khi kéo gần khoảng cách, Quan Oánh cảm thấy cảm nhận đầu tiên của cô về người đàn ông này quả không sai. Quả thật khí chất của Giang Tùy Châu không bị quần áo ảnh hưởng, không cần biết anh mặc gì, ánh mắt của anh vẫn vô hình chung mang lại cho người khác cảm giác áp lực.

Quan Oánh không biết nói gì, hơi ngại ngùng. Nhưng người đàn ông trước mặt lại rất ung dung, anh nâng tách trà lên, thần sắc bình thản, nhìn có vẻ lễ phép nhưng lại mang theo cảm giác xa cách.

Quan Oánh thấy anh đã hạ tách trà xuống, cô nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mấy tập văn kiện trên bàn. Cô giật mình, ngượng ngùng thu dọn lại đống văn kiện.

“Khu du lịch Nam Sơn?” Đột nhiên anh hỏi.

Trong lòng Quan Oánh khẩn trương, cô gật đầu: “Phải, gần đây đang học hỏi….”

“Trước kia là do Quan Hề làm đúng không.”

Quan Oáng ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Tùy Châu thấy cô ngạc nhiên, nói: “Hạng mục này là hai nhà chúng ta cùng khai phá.”

Quan Oánh: “Hóa ra là vậy… Bố mẹ em bảo học hỏi chút, nên cùng Quan Hề làm.”

Giang Tùy Châu gật đầu, anh cũng không nói gì nữa.

Quan Oánh thu dọn lại văn kiện cất vào thư phòng, lúc dọn xong, cô thấy Giang Tùy Châu đang đứng trước cửa kính trong phòng khách, tách trà trong tay vẫn tỏa khói nghi ngút.

Cô thầm hít một hơi, đang định qua đó nói chuyện với anh. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng người vội vã từ huyền quan xông vào trong nhà.

Cộp cộp cộp…

Giày cao gót tạo tiếng vang, bước đi như gió.

“Giang Tùy Châu.” Người đến đi thẳng tới bên Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu quay người lại: “Thăm con trai của em xong rồi hả?”

“Ai bảo anh đấy là con trai của em?”

“Không phải à?”

Quan Hề ý vị thâm trường nhìn anh: “Phải, là con trai em.”

Nói xong cô cầm tách trà trong tay anh, sau đó uống hết chỗ trà còn thừa trong chén. Uống xong mới hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến vậy, Chu Hạo đâu.”

Giang Tùy Châu vươn tay đặt trên eo cô, kéo cô lại gần, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Sao nào, anh đến không tốt bằng cậu ta đến à?”

Lúc anh nói chuyện khóe môi vẫn còn vương ý cười, khác hoàn toàn với dáng vẻ nghiêm cẩn vừa rồi, phong lưu phóng khoáng, ánh mắt như đang câu dẫn người khác.

Quan Oánh đang đứng xa khẽ lùi một bước, khép cửa thư phòng lại.

Bên ngoài vẫn vang đến tiếng nói chuyện của hai người, Quan Oánh dựa người trên cửa, trầm mặc một lúc lâu.

Ù ù…

Năm sáu phút sau, điện thoại cô đột nhiên rung lên.

Quan Oánh rũ mắt nhìn màn hình, bất động.

Nhưng điện thoại vẫn kêu liên tục, cô đấu tranh một lúc mới nhận điện thoại.

Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói hào hứng: “Oánh Oánh? Oánh Oánh! Em, sao em không nhận điện thoại, dạo này ở nhà mới ổn chứ, bọn họ đối xử với em thế nào, em…”

“Tôi đã nói rồi, về sau đừng gọi điện cho tôi nữa.” Quan Oánh trầm giọng nói.

“Nhưng mẹ rất nhớ em…”

“Anh không phải.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giang: Tôi không giống nam chính trong mấy truyện đó.

Quan Hề: Đúng, anh là con trai em, gọi ba ba đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!